Nhắc đến những cung đường phượt hiểm trở khiến bao nhiêu phượt thủ phải e ngại khi tìm đến với phố núi Kon Tum chúng ta không thể không nhắc đến cung đường đèo Violăc. Violắc từ lâu đã trở thành cái tên mang đến nỗi ám ảnh với nhiều người bởi những khúc cua khuỷu tay chết người, đường núi trập trùng và vực thẳm sâu hút. Tuy thế, đèo Violắc chưa bao giờ thôi nét quyến rũ đối với những ai đam mê phượt, đam mê khám phá, chinh phục những cung đường ngoạn mục mà người khác phải e sợ. Đèo Violắc vừa là cung đường nối liền hai tỉnh Kon Tum và Quảng Ngãi, vừa là ranh giới phân định thời tiết giữa hai vùng Trường Sơn Đông và Trường Sơn Tây, với chiều dài ước tính khoảng 50km trên quốc lộ 24 với một bên là núi cao, một bên là vực thẳm sâu hút. Đỉnh đèo Violắc ở độ cao khoảng 1.300 mét so với mực nước biển, quanh năm mây mù bao phủ, sương bay lảng bảng, tựa như vùng tiên cảnh có thật ngay giữa đời thường. Chân đèo Violắc. Đối với những ai đam mê chinh phục, khám phá những cung đường đầy thách thức thì chắc chắn không nên bỏ qua đèo Violắc. Ngoài cảnh sắc hùng vĩ, tráng lệ, du khách còn bị đèo Violắc cuốn hút bởi những khúc cua uốn lượn ôm theo sườn đồi tạo nên những “bài toán” nan giải ngay cả đối với các phượt thủ chuyên nghiệp. Thời điểm vàng để chinh phục đèo Violắc là vào tầm tháng sáu với phía đông nắng vàng rực rỡ, còn phía tây thì mây mù che phủ, hình ảnh đẹp đó đã ăn sâu vào tâm trí của nhiều người từng gắn bó với dãy Trường Sơn. “Một dãy núi mà hai màu mây Nơi nắng nơi mưa, khí trời cũng khác Như anh với em, như Nam với Bắc Như Đông với Tây một dải rừng liền”. Phạm Tiến Duật – “Trường Sơn đông, Trường Sơn tây”. Một khúc cua ngoạn mục nhưng lại vô cùng nguy hiểm. Ngày nắng đèo Violắc hiện ra rực rỡ với nền trời xanh thẳm, với mây bay trắng xóa, với rặng thông lấp ló đằng sau những con đường ngoằn ngoèo, tưởng chừng như kéo dài đến vô tận. Đến với Violắc mùa này du khách sẽ không khỏi thán phục bàn tay khéo léo của tạo hóa đã tạo nên một cung đường đẹp tuyệt diệu làm say đắm lòng người. Thấp thoáng bên dưới chân đèo là bản làng của người dân tộc Hrê với những ngôi nhà sàn mộc mạc, những cột khói bếp bay thưa thớt giữa vùng đồi mênh mông, vừa quen vừa lạ nhưng lại ấm áp, thân thuộc vô cùng. Còn trong những ngày mưa, đèo Violắc như chìm trong sương khói và mây mù, cả cung đường như rải những sợi chỉ dệt dài mảnh, len lỏi qua triền núi, lưng đèo, tạo nên một khung cảnh choáng ngợp, hút mắt. Từ trên một đỉnh đồi nhìn xuống, Violắc hiện ra thật nên thơ, lãng mạn. Đèo Violắc không chỉ thu hút du khách bởi vẻ đẹp của cảnh sắc thiên nhiên mà tạo hóa ban tặng, mà còn làm nao lòng du khách với những khúc nhạc hoang dã được thổi bởi gió, bởi suối, vi vút qua tán rừng già, dạt dào bên sườn núi. Đến đây, du khách sẽ được hòa mình vào thiên nhiên rộng lớn, thả hồn vào mây bay, vào gió để hít trọn khí thiêng của núi rừng Tây Nguyên, để biết rằng đất nước mình còn nhiều nơi đáng yêu và xinh đẹp đến vậy. Những triền đồi, những mái nhà e ấp nép bên những con suối nhỏ, những cánh đồng vàng, tất cả tạo nên một Violắc rất Tây Nguyên.Ảnh: Internet. Bích Nga.